Đây là điều mà biết bao nhiêu năm nay đội tuyển bóng đá Việt Nam luôn ấp ủ muốn đạt được Huy chương Vàng môn bóng đá Nam seagames và đã đạt được sau gần ấy năm trải qua biết bao nhiêu thế hệ vàng của các danh thủ bóng đá Việt Nam như:Lê Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Lê Công Vinh và bây giờ là Quang Hải,..
Cảm giác lần đầu đạt được chuyện ấy như thế nào các BẠN nhỉ? Một cảm giác thật khó tả phải không? Có thể là một cảm xúc “VỠ ÒA” trong sự sung sướng.
Và hôm nay cảm xúc ấy lại xuất hiện trong mình nhưng hơi ích kỷ một chút vì điều đó chỉ riêng mình mà thôi khi nhận được “Chứng chỉ hành nghề xây dựng” sau 8 năm một chặng đường.
VÂNG chuyện này cũng rất bình thường đối với nhiều người làm trong nghề thiết kế chỉ cần làm 5 năm, 5 công trình là có ngay đó mà. NHƯNG riêng mình thật khác lạ VÌ trong quãng thời gian ấy cứ lưu lạc qua từng công ty khác nhau nên hồ sơ hơi gặp chút khó khăn trong việc xác thực có thật sự làm hay chưa? Hay ông cố quăng bom cho có?😂😂😂
ÔI càng khó khăn thì mới càng quý giá và cảm giác càng trân trọng. Có phải những thứ càng khó đạt được chúng ta mới càng có cảm xúc nhỉ?
Bạn còn nhớ thời gian gần nhất được sờ mó vào cái mới để nhấn F5 cho cuộc đời mình là khi nào? Trả lời câu trên chớ suy nghĩ lung tung nhé. Cái mới mẻ mà Toàn muốn nhắc đến là đi và khám phá những nơi chưa từng đặt chân đến. Và lần này có dịp ghé thăm một địa danh nổi tiếng được sáng tác thành thơ, phổ thành nhạc:
“….có bến Ninh kiều Nhìn qua nhìn lại chỉ toàn giai nhân”
Chắc ai cũng đoán được đại danh này rồi nhỉ? Bạn đã đến mảnh đất này bao giờ chưa? Chắc hẳn sẽ có bạn đã đến đây vài lần rồi? Vì phong cảnh và con người nơi đây thú vị vậy mà. Nhưng đây là chuyến đi đầu tiên của mình về nơi ấy. Chao ôi, cảm giác thật tuyệt vời! Được ngắm nhìn cây cầu dây văng cao vời vợi Bắc qua sông Hậu, con sông này hàng năm đồi đắp biết bao nhiêu phù sa cho các tỉnh đồng bằng sông cửu Long.
Và những chiếc tàu xinh đẹp lung linh về đêm trên bến NINH KIỀU và thưởng ngoạn trên cây cầu TÌNH YÊU có cảm giác như mình từng đi trên cầu ánh sao ở khu đô thị PMH Quận 7 khi tham gia đi bộ từ thiện Lawrence S. Ting của công ty Sino Pacific.
Đến nơi đây thì bạn không thể bỏ qua chợ NỔI “Cái Răng” để xem có gì đặc biệt và khác biệt gì so với chợ trên cạn nhé.
Nào ngắm những hình ảnh nên thơ từ mảnh đất sông nước này.
Một chút lắng đọng nhìn về quá khứ, lúc còn nhỏ BẠN thường thích xem thể loại phim nào nhất? Maybe sẽ có rất nhiều thể loại được nêu ra ở đây nhỉ? Như phim hoạt hình đã gắn liền với tuổi thơ của biết bao thế hệ :’ Hãy đợi đấy, Tom and Jerry, hài Saclo khiến ta cười điên đảo…” hay có bạn sẽ thích thú với những thể loại mạnh mẽ mang tính chất võ thuật hành động của Lý Tểu Long, Thành Long chẳng hạn,..
Nhưng có một thể loại phim mà khi nhắc đến thì mình tin ai cũng đã xem và ao ước 1 lần trong đời được sò mó vào chúng để xem cảm giác như thế nào? BẠN có đoán được đó là thể loại gì chưa?
OK, Hầu hết các bạn đã đoán ra được rồi phải không? Đó là thể loại phim cổ tích(thần thoại). Vì sao nhiều người thích loại hình phim này nhỉ? Có phải vì nó mang khát khao của mỗi người muốn vươn tới những điều mà ta luôn hướng đến?
Thử nghĩ xem có được THẦN ĐÈN mình sẽ ước 3 điều gì nhỉ? Ôi ước mơ mới tuyệt vời làm sao!
Cái không tưởng đã trở thành hiện thực khi ngày kia tình cờ đi, gặp và được chạm vào 1 trong những câu chuyện đã từng xem trên màn ảnh rộng, cái cảm giác như đạt được một điều gì đó trong cuộc đời.
P/S: Ai trong chúng ta đều có ước mơ trong cuộc đời. Mỗi ngày hãy làm điều gì đó mới mẻ từng chút từng chút thôi sẽ thấy VỊ đã khác rồi.
“Cuộc đời là cuộc hành trình Và chúng ta là những hành khách”
Ai trong chúng ta từ lúc bé cho đến khi lớn đều từng có ít nhất một ước mơ. Có thể rất CRAZY như: “Làm đệ nhất phu nhân của Hoàng gia Anh Quốc? Trở thành tổng thống America nhưng biết chắc mình có quốc tịch Viêt Nam? Hay đơn thuần muốn có một ngôi nhà và những đứa trẻ đón chào bình minh vào buổi sáng và lặng ngắm hoàng hôn lúc xế chiều”.
Tất cả các ước mơ trên thật đẹp phải không các BẠN? Mình biết còn rất rất nhiều những hoài bão khác nữa. Nhưng tóm lại đều mong muốn đạt được những gì ta ước ao. Để làm gì nhỉ? Đơn giản chúng làm ta cảm thấy sung sướng để “enjoy my life” và thấy được nụ cười hạnh phúc của mọi người xung quanh mà ta mang lại cho họ. Nhưng cái ước mơ ấy luôn bị cản trở bởi cái gọi là THỰC TẾ.
Khi lớn lên chúng ta lao vào vòng xoáy của cuộc đời mà xa dần với ước mơ được xem là điên rồ khi nói cho ai biết “MY DREAM” thì sẽ nhận được ngay câu trả lời “Mày điên ah, điều đó khó lắm, lo làm kiếm tiền đi,…bla bla”. Cái thực ấy là những nhu cầu cơ bản của xã hội: Nhà lầu, xe hơi, tiền đầy bank,..Vì thế chúng ta điên cuồng làm việc để đạt được thứ nhu cầu ấy.
Nhưng khi đạt được rồi sao nhỉ? Thấy cũng hơi thiếu thiếu 1 chút gì đó? Uhm, có lẽ làm quá chưa đi du lịch thôi đi để khám phá những điều khác mà ta chỉ biết qua tivi, internet… Đặt chân đến những mảnh đất đó ta nhận thấy rằng sao họ cười nhiều thế nhỉ? Mặt ai cũng bừng sáng, sao mình ít có cảm giác này nhỉ? Nguyên nhân là do đâu? Hỏi mới biết họ đang sống trên ước mơ chứ không trên nhu cầu, thật trái ngược! Sao điều này mình chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ? Họ đang mơ hay mình chưa tỉnh? Nhéo má cái, đau phết! À à 100% là thật và nhận ra rằng:
“Có thể nơi bạn đang sống ước mơ được xem là mơ mộng thì một đất nước khác hay một nơi nào đó gọi là REAL LIFE. Và tự hỏi: Ùa bấy lâu nay mình sống thực hay là mơ? Ước mơ của mình là gì? Đây cũng là lúc ký ức thời gian những ngày xa xưa ấy trở về. Ôi ta đã sống như thế nào?”.
Bạn cảm thấy như thế nào khi bạn là nhân vật ấy? Bạn có đang sống trên ước mơ của mình để có được khuôn mặt vui vẻ và tươi cười như hoa mỗi ngày. Nếu bạn đang có một ước hãy tìm những người cũng đang sống vì ước mơ và thực hiện nó.
Con đường CHINH PHỤC giấc mơ có phải là con đường hạnh phúc nhất?
Bạn làm gì vào 6h sáng mỗi ngày? Câu hỏi này chắc hẳn sẽ có rất rất nhiều câu trả lời thú vị như: “Tập thể dục vào buổi sáng để giữ gìn sức khỏe, đọc sách để thêm những kiến thức mới hoặc chuẩn bị đồ ăn sáng cho gia đình…hay sẽ có câu trả lời hết sức dễ thương là mở mắt ra thấy trời còn sáng quá thì đi ngủ tiếp chứ làm gì?”
Mọi việc có thể sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu cứ lặp đi lặp lại mà không có sự kết thúc để bắt đầu chặng đường mới. Sự bắt đầu đó là vào tháng 12/2018 khi quyết định tham gia một “Online english course” của CÔ GIÁO THẢO có lẽ là điều lạ lùng và mang lại cảm giác khác lạ trong mình.
Có thể nhiều bạn đang tự hỏi: “Học có english có gì là lạ nhỉ? Ai mà chẳng học?” Ban đầu mình cũng nghĩ thế, chẳng qua phải thức dậy sớm thôi và học liên tục các ngày trong tuần để tạo thành thói quen thôi nhưng nào ngờ càng ngày nó làm mình tự tin hơn khi có thể giao tiếp với người nước ngoài khi đi du lịch ĐÀI LOAN vào tháng 4 vừa rồi. Và từ đó tôi yêu mỗi buổi sáng lúc nào không hay mà trước đây thay vì học thì mình ngủ cho đến giờ đi làm.
Lớp học đầy tiếng cười từ những người bạn mới, tạo ra bầu không khí vui vẻ và ấm áp như một gia đình thu nhỏ, có thể gọi là “Morning Family”. Như ai cũng biết cuộc vui nào đến lúc cũng phải tàn và ngày đó đã đến khi mọi người nói 2 từ “THANK YOU” với Ms.Thu và Ms.Mel cô giáo vui tính đến từ Philipine xa xôi. Hai cô giáo đã đồng hành cùng chúng tôi từ con số 0 đến bây giờ trong buổi sáng đặc biệt hôm nay.
The sixth month có lẽ không quá dài nhưng cũng đủ mang lại thăng trầm của cảm xúc. Có thể lạ nhau lúc ban đầu nhưng kết thúc đều THÂN như thuở nào. Có lẽ vì thế nên mang lại cảm giác khác lạ cho mình.
Và cũng không quên nói lời “CÁM ƠN” đến cô giáo THẢO đã kết nối mọi người với nhau với ước mơ nhỏ bé: EVERYONE CAN SPEAK ENGLISH FASTER THAN VIETNAMESE.
Hôm nay có thể là kết thúc của 1 chặng đường NHƯNG sẽ là sự khởi đầu cho những chặng đường mới. Cám ơn tất cả các bạn học trong lớp, hãy luyện tập hàng ngày để góp phần hoàn thiện từng mảnh ghép giấc mơ của người SEEDING nhé.
P/S: ẢNh có mờ quá xin lỗi trước vì sáng sớm NẮNG chưa lên.
Các BẠN đã từng vẽ bức tranh nào cho đến bây giờ chưa? Mình nghĩ phần lớn sẽ trả lời CẢ ĐỐNG rồi cha nội, cái đó mà cũng đi hỏi à? Chưa đi học bao giờ sao? Từ lớp 1 đến lớp 12 được vẽ trong môn sinh, mỹ thuật dù thích hay không đều phải làm cả. Thậm chí đến lúc lớn còn phải vẽ một bầu trời cho người bạn đời của mình nữa ấy chứ?
Người vẽ đẹp thì được khen nhiều, càng vẽ càng thích còn ai thường bị chê là tụt hết cả cảm xúc từ đó hứa với bản thân KHÔNG BAO GIỜ vẽ nữa vì chẳng ai muốn tạo ra một tác phẩm mà bị chê là xấu cả.
Mọi người thường phân biệt xấu hay đẹp qua nét vẽ mà hiếm ai để ý đến người SÁNG TẠO ấy muốn gửi gấm gì qua tác phẩm đó? Ý nghĩa của bức tranh là gì?
Rồi một ngày kia TOÀN như đứa trẻ, cùng những người bạn tham gia một chương trình mà mọi người được vẽ như phút ban đầu ấy. Mặc dù bây giờ vẫn còn vẽ nhưng chủ yếu là nhà ở/công trình. Một cảm giác thật khác biệt.
Làm con người ta như được trở lại những ngày xưa ấy, tự do thoải mái vẽ theo ý thích của riêng mình về chủ đề hot: ”BỨC TRANH CỦA CUỘC ĐỜI” ta trong tương lai.
Tiết kiệm lời cho những bài dài sau, cùng mình thưởng thức những tuyệt phẩm nào. Hãy ngẫm nghĩ, đoán xem những bức tranh này NÓI LÊN điều gì nhé?
Trong cuộc sống hàng ngày có vô vàn câu chuyện cứ lặp đi lặp lại nhưng ta lại quên lãng. Bạn có quên việc gì chưa làm sáng nay không đấy? Và thử nghĩ ai đó có thể nhớ tất cả mọi việc? Nếu có thì chắc người đó không phải là mình, lúc còn nhỏ đi học về thường quên chào ba me, đến khi đi làm vào công ty thì đãng trí check-in vân tay…NHƯNG có những chuyện chỉ đến dù một lần trong đời mà làm ta nhớ mãi không thể nào quên. Đó có thể là cuộc chia tay tình đầu đầy nước mắt hay những cuộc chia ly người thân sẽ không bao giờ được gặp lại nữa trên cõi đời này. Cảm giác đầy lưu luyến và thật khó tả phải không các BẠN?
Mình thường hay quên hơn là nhớ, nhất là dạo này bệnh CÁ VÀNG đang lây lan và trở thành dịch bênh dữ dội thì một trong số các nạn nhân đó có mình. Bạn có lo lắng khi mắc chứng bệnh này không? Nếu có thì cũng đừng quá lo lắng thường trong cái rủi cũng có cái may, đôi khi quên hết những vòng xoáy của cuộc đời làm cho đầu óc thoải mái, lại hiện ra những thứ quý giá vô cùng đó là KÝ ỨC. Những hồi ức đẹp đẽ ấy luôn nằm sâu thẳm trong mỗi chúng ta chỉ chờ đợi chìa khóa vàng để mở và thoát ra mà thôi.
Một trong những KỶ NIỆM ấy ùa về ngay lúc này đó là vào khoảng tháng 4 năm 2015 khi tôi đang đắm chìm trong giấc trưa thiên đàng như chú nai vàng ngơ ngác trên đồng xanh thì bất chợt nhận được cuộc điện thoại từ Vũ bạn cùng lớp đại học đang thi công cho một ngôi nhà tại khu dân cư GIA HÒA quận 9, TPHCM.
“Alo, Toàn hả? Ừ, Tao đây có chuyện gì gấp vậy? Đừng có nói giúp mày cua gái nhé? Thua, tìm được khác đi. Điên à, chuyện đó đâu cần tìm đến mày. Ơ, vậy mày cũng thông minh hơn tao tưởng đấy. Sao có chuyện gì?
Tao đang thi công một căn nhà có diện tích rộng 7m dài 20m, đang xây được tầng 1 thì chủ hộ muốn bỏ đi 1 cột chính giữa để phòng khách rộng 7m để có không gian rộng và sang hơn vì nhiều cột thấy chật chội quá.
Tôi bực mình trả lời: Sao kỳ vậy? Nhà có bản vẽ rồi mà, mày chỉ thi công thì làm chỉ làm theo bản vẽ thôi chứ? Bỏ bớt cột là phải kiểm tra: Móng nhà có bị ảnh hưởng gì không? Thép cột đã đủ chưa? Đà nhà như thế nào nữa đó? Sập nhà ai chịu? Mày làm gì có trách nhiệm trong chuyện đó.
Tao biết nhưng chủ nhà muốn bỏ thì biết làm sao? Mày giúp tao với.
Thôi gửi bản vẽ qua đây tao xem dùm cho”.
Sau khi mọi chuyện giải quyết ổn rồi, mới ngẫm lại:” Nếu là chủ nhà thì mình cũng làm thế vì ai mà chả muốn có một không gian rộng nhất và khi đó là ngôi nhà mà mình đã đỗ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt mới có được. Nhà nhỏ thì muốn rộng mà nhà đã rộng đến 7m thì càng muốn rộng rãi hơn để gia đình, bạn bè và người thân có thể sum họp bên nhau sau những ngày làm việc căng thẳng. Và một điều tiên quyết mà ai cũng biết: Khách hàng luôn có lý”.
Câu chuyện trên có thể bạn sẽ thấy khá bình thường vì đó cũng chỉ là một phần công việc cần giải quyết hàng ngày đối với một người thiết kế công trình như mình NHƯNG vì sao ta lại nhớ đến như vậy vì thông qua câu chuyện này rút ra bài học kinh nghiệm quý giá cho bản thân: “Trước khi nổi giận hãy tìm hiểu nguyên nhân TẠI SAO khách hàng lại muốn như vậy?”
Bài học VÀNG thì bao giờ cũng in sâu và nhớ rất lâu phải không các BẠN? Sau khi hoàn thành xong ngôi nhà và nhận được nụ cười của chú ấy với cùng một diện tích đất như vậy cùng 1 bản vẽ thiết kế ban đầu với các nhà khác nhưng “Thay đổi chỉ một chút thôi thì vị đã khác rồi”.
Làm trong bất kỳ lĩnh vực ngành nghề nào đi chăng nữa thì ắt hẳn trong mỗi chúng ta đã từng ít nhất một lần đi phỏng vấn trong đời phải không các bạn? Các bạn còn nhớ tên công ty đó không? Và những câu hỏi đó là gì? Nếu các bạn lỡ cho vào quên lãng thì mình có thể BẬT MÍ lại cho các bạn một chút nhé:
Nào là: Em giới thiệu một chút về bản thân: sở thích, công việc, tốt nghiệp trường nào? Em có mấy năm kinh nghiệm rồi? Tại sao em biết công ty tôi đang tuyển dụng? Tại sao em biết công ty tôi đang tuyển dụng? Mục tiêu của em là gì trong 3-5 năm tới? Mức lương mong muốn của em là bao nhiêu? Em có câu hỏi gì cho chúng tôi không? Bla,bla…
Tùy mỗi công ty khác nhau mà sẽ có những câu hỏi khác nhau nhưng mình thực sự ấn tượng nhất với câu hỏi khi được phỏng vấn tại công ty thiết kế xây dựng ONG&ONG đến từ Singapore vào tháng 12/2015 của anh Tùng. Và bạn có biết câu hỏi đó là gì không?
CÔNG TRÌNH NÀO ĐÁNG NHỚ NHẤT TRONG EM?
Lúc này tuy đã được 4 năm kinh nghiệm trong nghề đã trải qua một số công trình vừa và lớn đủ các thể loại và trước khi đến đây đã tham gia cả chục cuộc phỏng vấn của nhiều công ty khác nhau nhưng chưa có ai hỏi mình như thế cả. Câu hỏi trên thực sự cũng hết sức bất ngờ.
Sau 1 phút lặng im, mình trả lời: “Dạ đó là Trường quốc tế Canada tại khu đô thị phú mỹ hưng, quận 7, TPHCM. Anh lại hỏi tiếp, VÌ SAO THẾ EM?
Lần này tôi không suy nghĩ nữa mà trả lời ngay: Dạ vì đó là công trình đầu tiên em thiết kế ạ. Tuy không phải công trình 15-30 tầng như em đã từng làm mà chỉ có 5 tầng mà thôi nhưng đã mang lại cho em nhiều cung bậc cảm xúc trong cuộc đời.
Em được làm việc với những kiến trúc sư đầy tính sáng tạo, họ thích sự khác lạ và hết sức nghiêm túc. Cũng vì thế em được thiết kế những công trình kỳ quái như: nhà vượt nhịp 15m tại nhà thi đấu Canada international School (CSI STADIUM), kính thưa các loại cầu thang với kiểu dáng khác nhau, vách tầng hầm, hồ bơi đạt chuẩn Olympic 25x50m,..còn rất nhiều thứ khác không thể kể hết ngay bây giờ.
Đây là nơi em các đàn anh dìu dắt đi từng những bước chân đầu tiên trong nghề thiết kế xây dựng như những ngày đầu tập đi xe đạp cùng anh trai và không khí làm việc thì đầy tiếng cười và ấm áp như một gia đình mà đến tận bây giờ dù đến công ty khác dù lớn hơn, lương cao hơn nhưng sẽ khó có thể quay ngược thời gian.
Không dừng lại ở đó, em còn được ra công trường giám sát đầu tiên trong cuộc đời, được tận mắt thấy những người thợ vất vả thi công ngày đêm 3 ca/ngày trên công trình do đôi tay mình thiết kế. Quả thật đáng nể phục anh ạ, những người thợ thi công ấy làm xuyên suốt cả 9 tháng trời liên tục, có người làm còn không nghỉ 1 ngày nào cả chỉ vì lý do đơn giản là KIẾM TIỀN nuôi gia đình.
Nơi đây đáng nhớ vì mang lại nhiều giá trị và là thiên đàng cảm xúc, lúc vui lúc buồn nên làm em cứ nhớ mãi và còn nguyên vẹn cho đến tận bây giờ”.
Sau cuộc phỏng vấn đó với anh Tùng và được nhận vào làm tuy chỉ trong một thời gian ngắn do có định hướng khác nhưng đó lại là câu hỏi ấn tượng nhất cho đến nay mà mình đã gặp trong đời.
Câu chuyện của mình về NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU vẫn chưa dừng lại ở đây khi một ngày kia TÔI TRỞ VỀ.
CÒN BẠN thì sao, đã có ai hỏi mà làm bạn cứ nhớ mãi đến tận bây giờ chưa?